Y và em.
Y gặp em vào một ngày bình thường, tiếp xúc với em một cách bình thường và nói chuyện với em theo cách bình thường.
Y gặp em ở trung tâm đào tạo ngành nghề mà Y theo học, em là học viên khóa trước khóa của Y, Y biết em vì hay lên khóa trước chơi với bạn của Y, bạn của Y tạm gọi hắn là Con Lươn Bình Dương nha. Quay lại câu chuyện cũ
Em bằng tuổi Y, dáng người em nhỏ nhắn, mắt to tròn mũi chẵn quá cao, miệng em thì nhỏ nhỏ xinh xinh chỉ có điều em đang niềng răng nên môi hơi vểnh lên một chút, ấy nhưng đừng vội nghe vậy mà nghĩ em không đẹp, bởi vì vẻ đẹp của em không thể đó theo tiêu chuẩn xưa nay (Ít ra đối với Y là vậy).
Nói về tính cách của em thì ngộ lắm, em chẳng thùy mị, chẳng nết na nhưng những con gái, thay vào đó thì em lại hào sảng pha chút nhây nhớt. Giọng em lúc mềm mại dễ thương, lúc thì cứng rắn và đanh thép, nhất là khi em trong sòng bài và nói chuyện với Y. Còn giọng điệu ngọt ngào kia lần đầu Y là khi em gọi Y bằng “Ấy ơi!” cho đến bây giờ thì chưa có lần thứ hai.
Y luôn đâu đấu trong lòng “Ấy ơi!” của em ở đây không biết mở đầu của “Anh ơi!” hay là “Mày ơi!” nữa.
Y xem em như huynh đệ vậy, chuyện gì Y và em cũng có thể nói với nhau, trong một buổi picknick cả 2 khóa Y còn tuyên bố một cách chắc chắn như đinh đóng cột là không bao giờ mà Y có thể thích được con nhóc hay quạu như em.
Chẳng biết là do nghiệp quất hay do kiểu người như em thu hút Y, mà chẳng biết từ khi nào Y lại ghen khi thấy em thân mật với người khác. Vì suy nghĩ yêu mà không nói là ngu, Y quyết định tỏ tình với em nhưng người mà em muốn gọi là “Anh ơi!” không phải là Y. Em chỉ xem Y là bạn! Ngày em từ chối Y, Y cảm thấy rất bình thường và Y tự hỏi mình có thực sự thích em hay không, nếu Y thích em sao khi bị em từ chối Y không thấy buồn. Có phải tình cảm của Y chỉ là của đứa trẻ nên không thấy đau hay không.
Haizzzzzzzzzzz. Thực ra là đâu chứ,rất đâu là khác. Cái thói quen cứ về đêm lại lân la vào Facebook của em để ngắm hình em thành thói quen của Y từ khi nào không biết, ban ngày khi gặp em thì lại tỏ ra vui vẻ không buồn phiền, nó mệt lắm.
“Nếu có một ngày trong tương lai ta và em có gặp lại nhau, nếu ta còn tình cảm với em và em cũng đã không còn thương người đó nữa. Em có thể cho ta cơ hội hay không?”