Ở một vùng biển dọc Bờ Đông của Ấn Độ Dương, có một cậu thanh niên hàng ngày đều ra khơi để đánh cá dù nắng dù mưa, cuộc sống của chàng chỉ vừa đủ ăn đủ ấm.
Vị thần Biển ở làng đó quan sát thấy chàng trai sống rất chăm chỉ, 365 ngày đều ra khơi lúc mặt trời còn chưa lóe bóng và về cùng ánh hoàng hôn biển dù có những ngày chẳng đánh bắt được gì thì ngày mai tới, vẫn thấy cậu với một khuôn mặt rạng rỡ.
Vì thế một ngày nọ vị thần đó quyết định hiện lên và bảo: “Hãy chuẩn bị đi, từ ngày mai ta sẽ cho ngươi đánh bắt được thật nhiều cá, trở thành một ngư dân giàu có và bận rộn nhất vùng này, ngươi có thể bắt được gấp 5 lần bây giờ.”
Vị thần đắc ý chờ sự cảm tạ đến từ chàng trai thì bỗng…bị đơ bởi câu hỏi của chàng trai: “Kiếm nhiều tiền để làm gì ạ?”
Vị thần chưa từng nhận được câu hỏi này trước đây nên hơi bối rối một lúc rồi cũng nhanh chóng trả lời: “Kiếm nhiều tiền để hạnh phúc”
Chàng trai tiếp tục hỏi: “Vậy hạnh phúc là gì ạ?”
Vị thần đáp: “Là ngươi có thể ở bên cạnh người mình thích, ăn những món ngon và mua được thứ mình thích”
Chàng thanh niên trả lời:”Vậy chẳng phải là tôi của bây giờ sao? Tôi có những người bạn mỗi ngày khi đi biển về có thể cùng nhau ngồi nhâm nhi chén trà và nói chuyện hàn huyên, bữa cơm tối nào cũng thật nóng thật ngon vì cả ngày đã lao động chăm chỉ và chìm trong giấc ngủ mà không cần phải lo nghĩ điều gì, mua thứ mình thích ư, tôi thấy tôi không thích gì hơn ‘thời gian’.”
“Tôi vẫn đang hạnh phúc, nhưng tại sao phải gác lại rồi chờ sau này mới được hạnh phúc tiếp? Lúc đó liệu những người bạn của tôi vẫn còn đó và vẫn là bạn tôi, răng và thân thể của tôi vẫn còn khoẻ để có thể thưởng thức được vị ngon của thức ăn, khi đi ngủ nhưng đầu cứ mãi lo nghĩ?” Chàng trai thắc mắc hỏi thêm.
– Vị thần nói: “Người còn trẻ như vậy, chả nhẽ không có hoài bão hay tham vọng hay sao?”
Chàng trai suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Tôi có chứ, nhưng tham vọng và hoài bão thì liên quan gì đến việc tôi phải gác đi hạnh phúc, người thân, sức khoẻ của mình?”
– “Chẳng có ai thành công mà không trả giá hay trải qua khó khăn khổ luyện cả, thậm chí còn gặp thất bại vài chục lần”
– “Trả giá ạ? Tại sao? Nếu là hoài bão và là điều mình thích, thì quá trình được làm nó chẳng phải mới là lúc hạnh phúc nhất sao ạ? Khó khăn, Thất vọng, Thất bại nếu không nếm thì cũng chả biết Thành Công là gì mất, tôi nghĩ vậy’.
– “Ngươi nói thì dễ, nhưng ngươi nhìn xem, ngươi đã làm được gì. Hàng ngày vẫn ra khơi, chăm chỉ đánh bắt nhưng cuộc sống chỉ vừa đủ một món măn một món rau, chưa kể những đợt băng tuyết, phải ăn cá khô hơn tháng trời.”
– “Woa, Ngài nói tôi mới nhớ, năm nay tôi đã đánh bắt tốt hơn năm ngoái, có nghĩa là tôi đã tiến bộ hơn mình của trước đây. À với không phải tôi không mua nổi thêm món xào, chỉ là tôi ăn vậy thấy ngon và đủ rồi, bày vẽ nữa tôi cũng có ăn thêm được đâu, bao tử tôi chỉ có một”
– “Ngươi không thấy ganh tỵ với những người bằng chan lứa, họ giàu có và sống sung sướng hơn ngươi à?”
– “Ưm…lúc trước thì có chứ, nhưng giờ tôi lại thấy cuộc sống mỗi người khác nhau mà. Tôi thích gì tôi cố gắng làm nó là được, tiêu chuẩn hạnh phúc của mỗi người cũng không giống nhau. Sao tôi lại phải làm chú “sâu đo” thay vì làm chính mình. Họ thấy nếu đi đánh cá bằng áo GU XÌ sẽ rất ngầu, thỉnh thoảng tôi cũng muốn đấy, nhưng nghĩ sao vẫn thấy thân thể và thời gian của tôi xa xỉ hơn ba cái thứ đó”
À nhưng mà hông phải tôi không thích giàu hay thành công đâu nha. Tôi chỉ muốn tôi vừa sống, vừa nỗ lực và vừa hạnh phúc thôi. Đôi khi tôi gặp những tình huống không thể chọn cả 3, tui sẽ cân nhắc cái gì khiến tôi sẽ hạnh phúc nhất và nhún nhường tí, nhưng bộ 3 này, là những người bạn không thể thiếu cùng tui đi tìm ‘thành công đích thực’.
Vị thần mỉm cười bất lực và biến mất.
Chàng trai thì không hiểu tại sao vị thần lại mất lịch sự vậy, đến không ‘Hello’ gì đã đành, đi cũng không chào một tiếng.