Câu chuyện tâm hồn

Hạnh phúc của mẹ thật ngắn ngủi

Hôm nay mẹ soi vào gương và nói rằng “ tóc bạc nay nhiều quá!”. Đúng thật hôm nay khi tôi kỹ vào tóc mẹ thì những phần tóc đen đã bị đoàn quân tóc bạc xâm chiếm khá nhiều. Nó làm mẹ tôi trông già đi nhiều… Nhưng đến giờ tôi mới chú ý đến điều đó.

Tôi thật sự là một đứa con vô tâm.

Mẹ tôi là một người mẹ vĩ đại và rất yêu thương tôi. Tuy chưa lần nào nói những lời ngọt hay yêu thương với tôi nhưng sâu bên trong mẹ là một tình yêu bao la dành cho tôi. Những sợi tóc bạc đó là sự minh chứng cho sự tình yêu của mẹ và nó cũng thay thế những lời ngọt ngọt của mẹ dành cho tôi.

Cuộc đời mẹ không có được hạnh phúc dài hạn như những bà mẹ khác. Khi còn nhỏ phải nghỉ học sớm vì nhà không còn tiền và mẹ tôi phải một mình một thân bước chân lên thành phố để sinh sống. Do không có đi học nên mẹ chỉ có thể làm công nhân ở một xí nghiệp may. Cuộc sống mới của mẹ bắt đầu tại đây.

Một ngày nọ ba tôi xuất hiện và dần dần bước vào thế giới của mẹ. Ba là một người đàn ông tài giỏi và rất đẹp trai. Một mình ông đi làm kiểm tiền nuôi cả gia đình và tự tổ chức đám cưới của mình tại một nhà hàng sang trọng ở Sài Gòn mà không cần tiền của ông bà nội tôi. Ba cũng là một người con tử tể và hiếu thảo với ông bà. Chính những đều đó đã làm trái tim mẹ rung động và rơi vào tình yêu ấy. Cuối cùng ba và mẹ quyết định trao nhẫn cưới và hứa sẽ sống bên nhau đến hết đời này.

Những ngày sau đó là những ngày mà mẹ tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình. Được ba đưa đi đến nhiều nơi đẹp nhất ở Việt Nam và được ăn những món ăn ngon mà từ trước giờ mà mẹ chưa dám nghĩ tới. Ba và mẹ đã lưu những khoảnh khắc hạnh phúc đó trong những bức hình để sau này cho tôi xem. Và một ngày nọ trong những ngày hạnh phúc của bà mẹ, tôi đã xuất hiện – như một món quà mà thượng đế ban cho những cặp đôi hạnh phúc nhất trong tình yêu.

Thế nhưng sự hạnh phúc ấy không thể kéo dài mãi. Nó gần đến đích của sự kết thúc. Không biết tôi là món quà hay là một vật thay thế giữa tôi và ba.

Sau 9 tháng sự có mặt của tôi trong thế giới này là sự biến mất của ba tôi. Ông ấy đã gặp một tai nạn giao thông và đã biến mất mãi mãi. Cuốn đi hết những gì mà ông ấy đã trao tặng mẹ và để lại những gánh nặng, những nổi buồn và sự đơn độc cho mẹ và tôi. Tôi không biết cảm giác lúc đó của mẹ như thế nào. Chắc đau đớn lắm nhỉ… Tôi không biết bằng cách nào mà mẹ có thể vượt qua điều tồi tệ ấy. Hay là chính tôi là động lực để mẹ vụt dậy.

Sau khi ba tôi mất thì mẹ quyết định sống một mình như vậy để nuôi tôi. Vì không thể chăm sóc và giữ gìn tôi nên mẹ đang gửi tôi cho ông bà ngoại để nuôi dưỡng. Còn mẹ thì một mình trên thành phố để làm kiếm tiền lo cho cuộc sống của tôi.

Thế là mẹ và tôi không thể ở gần nhau. Tôi bắt đầu sống xa mẹ từ lúc 3 tuổi và chỉ có thể gặp mẹ vào những ngày lễ lộc lớn hay những ngày nghỉ hè. Chính vì thế sự thân mật của tôi và mẹ là không có nhưng thực chất là rất yêu thương nhau. Một mình mẹ trên đây phải chịu rất nhiều thứ từ áp lực công việc và tiền bạc đến sự cô độc khi không có chồng con bên cạnh mình. Đều đó cũng dần hình thành nên tính cách ít nói chuyện của mẹ.

Đến 18 tuổi khi vào đại học tôi và mẹ mới có thể ở gần nhau. Và tôi bắt đầu chú ý đến mẹ nhiều hơn. Những nếp nhăn do phải đi làm từ sáng sớm đến tối khuya trong công xưởng may. Đôi mắt buồn của mẹ do thiếu đi sự hạnh phúc và ấm áp từ người chồng. Hay những sợi tóc bạc đó là cả sự hy sinh tuổi thanh xuân của mẹ để lo cho tôi. Khi tôi thấy những cặp vợ chồng hạnh phúc nào đó tôi đều cảm thấy buồn cho mẹ. Tại sao mẹ lại không được như thế. Mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối nhưng sao thượng đế là nỡ cướp đi sự che chở và bảo vệ của ba mà để một mình mẹ phải hứng chịu hết tất nỗi đau này trên thế gian này.

Con ước gì con lớn thật nhanh để có thể cho mẹ sự chăm sóc và bảo vệ mà ba từng làm với mẹ. Dù có chuyện gì xãy ra con sẽ không bao giờ bỏ cuộc như cách mẹ đã vượt qua trong sự ra đi của ba.

Jimmy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *