Câu chuyện tâm hồn

Tôi kể chuyện người yêu tôi

Không biết ở đây có ai đã coi phim “Bạn trai tôi là hồ li” chưa?
Tôi thì chưa coi, chỉ biết “sương sương” một chút. Tôi nhắc tới vì chiếc tên phim liên quan tới cái định viết đây thôi.

Bạn trai tôi thì chắc chắn không phải là hồ li rồi. Bạn trai tôi cũng thành tinh đấy, nhưng mà là một con cún con thành tinh.
Ừ có lẽ tôi diễn đạt hơi vô lí, nhưng tôi cũng chẳng biết dùng sự ví von nào hơn để diễn tả nữa. Mà cún thành tinh thì gọi là gì nhỉ?
Thôi tạm gọi là Long. Mà Long là rồng. Lại thêm một sự vô lí mà tôi chẳng thiết tìm lời giải nữa.

Sở dĩ tôi so sánh vậy là vì nhiều lí do. Thứ nhất trong số đó là bởi vì ngôn ngữ giao tiếp của bạn trai tôi vượt ra khỏi tầm con người, mà lọt vào tầm con cún. Ví dụ như âm thanh “ưm” kéo dài với khoảng bảy cái tông điệu khác nhau của anh chàng cho tôi biết là cậu ý đang giận, nũng nịu, hạnh phúc, hoài nghi hay chỉ làm vì quen miệng thôi.

Mỗi ngày tôi có thể nhận được hai mươi cái “ưm” như vậy, và cũng tốn khoảng hai mươi phần trăm chất xám để nghĩ xem từng cái nghĩa là gì. Giá mà cứ chèn được ghi âm vào mỗi chỗ nào chữ viết không diễn tả được hết thì tốt biết mấy, chứ tôi không diễn tả hết được nỗi nhọc này đâu. Ban đầu tôi cũng hoang mang lắm chứ, nhưng giờ đỡ bớt mười phần rồi. Long khen nay tôi hiểu Long nhiều hơn, nên dần dà tôi cũng khoái trò này.

Ngoài âm “ưm” ngậm trong miệng đó ra thì Long cũng thường “nha” nữa, không phải chữ “nha” như mọi người đang nghĩ đó đâu, chữ “nha” với cái tông “yay” ấy, chỉ đứng một mình thôi, không phải đứng cuối câu như con người thường dùng. Thỉnh thoảng chúng tôi nói chuyện với nhau chỉ bằng “ưm” và “nha” thôi. Nhưng mà không sao, tôi luôn tự dặn mình sẽ sớm làm được thôi bởi vì tôi dạy tiếng, tôi yêu ngôn ngữ và tôi yêu Long mà.

Từ lúc quen Long, tôi ít mít ướt hẳn. Tôi thuộc kiểu hay khóc nũng nịu với người yêu. Cái này thì chắc những người bạn trai cũ của tôi xác nhận được. Nhưng tôi phải nhắc lại lần nữa là từ lúc quen Long, tôi bớt hẳn, mà hình như chưa luôn cho tới thời điểm tôi viết dòng này.

Vì cứ mỗi lần tôi mém khóc là Long nhanh trí khóc trước rồi. Nước mắt của tôi cũng bởi nhường nước mắt của Long mà không dám rơi nữa. Có ai nỡ nhìn cún buồn mà không âu yếm đâu. Nhiều lúc nghĩ, tôi thấy có gì đó sai lắm. Lại ví dụ, lúc tôi giận Long vì Long làm hỏng cái váy mới mà tôi lên tận Đà Lạt để mua, tôi gần khụy gối xuống nền gục ngã. Long thấy thế thì liền rưng rưng. Thế lại thôi. Nhiều lúc tôi thấy mình dễ dãi vô độ.

Con cún của tôi cũng thích được tôi xoa đầu như bao con cún khác. Dần tôi cũng quen tay. Mỗi lần tôi xoa đầu, cậu lại “ưm ưm” rất khoái. Sinh nhật rồi của Long, tôi tặng cậu mấy cái đồ làm bếp, tiện chọn thêm cái tạp dề nữa. Tôi hỏi Long muốn kiểu gì tôi mua tặng. Long bảo: “Tạp dề corgi nha”.

Ngọt

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *